Tôtem và Tabu
Những giống nhau giữa
đời sống tâm lý của người sơ khai và của người bệnh nhiễu loạn nơ rô
Sigmund Freud
(tiếp theo …)
Chương IV.
Hệ tin tưởng tôtem tái diễn trong Tuổi thơ
3.
Đi vào trong sự tối đen này, kinh nghiệm của phân tích tâm lý ném lên một tia ánh
sáng duy nhất.
Quan
hệ của trẻ thơ với loài vật có chung nhiều với của con người nguyên thủy. Đứa
trẻ còn chưa cho thấy bất kỳ dấu vết của tự hào nào vốn sau đó chuyển con người
văn minh trưởng thành đến lập một đường phân chia rõ ràng giữa bản chất của
chính mình và của tất cả những loài vật khác. Đứa trẻ không do dự gán cho loài vật
sự bình đẳng hoàn toàn, đứa bé có thể cảm thấy chính nó liên hệ gần gũi với con
vật hơn là với người lớn chắc chắn bí ẩn, trong sự tự do mà nó nhận biết những
nhu cầu của nó.
Không
phải là không thường xuyên một rối loạn lạ lẫm gây tò mò tự nó thể hiện trong sự
hiểu biết tuyệt vời này giữa trẻ em và động vật. Đứa trẻ đột nhiên bắt đầu sợ
hãi một loài động vật nào đó nhất định và tự phòng vệ nó chống lại sự nhìn thấy,
hay sờ chạm vào bất kỳ một con thú riêng biệt nào của loài này. Những kết quả
hình ảnh từ thực tế bệnh
viện của một phobia động
vật, vốn là một trong số những bệnh psychoneurotic
xảy ra thường xuyên nhất của lứa tuổi này và có lẽ là hình thành sớm nhất của một
bệnh như vậy. Ám ảnh sợ hãi (phobia) là như một quy luật, liên quan đến loài động
vật vốn đứa trẻ, cho đến tận lúc đó, đã cho thấy sự chăm chú sống động nhất, và
đã không có gì dính líu với một con thú riêng lẻ cùng loại. Trong những thành
phố, sự lựa chọn về giống vật nào có thể trở thành đối tượng của phobia là không nhiều. Chúng là loài ngựa,
loài chó, loài mèo, ít hơn là loài chim, và thu hút chú ý nhất là những loài thường
rất nhỏ như sâu bọ và loài bướm. Đôi khi những giống vật được đứa trẻ biết đến chỉ
từ sách tranh ảnh, và những chuyện thần tiên; chúng trở thành đối tượng của sự
lo lắng vô nghĩa và quá mức, được thể hiện với những phobia này, thường là hiếm khi có thể học được nguyên nhân vốn cách
thức trong đó một sự lựa chọn khác thường như thế của sự lo lắng đã có được.
Tôi đã mang ơn bác sĩ Karl Abraham về bản tường thuật của một trường hợp mà
trong đó đứa trẻ tự nó giải thích sợ hãi của nó với con ong bắp cày khi nói rằng
màu sắc và những sọc của cơ thể con ong đã làm nó nghĩ đến con cọp, vốn từ tất
cả những gì nó đã nghe, cũng có thể là đáng sợ hãi.
Những
phobia về động vật còn chưa được thành đối tượng của sự điều tra phân tích cẩn
thận, mặc dù chúng rất xứng đáng như thế. Những khó khăn của phân tích trẻ em thuộc
về một tuổi quá nhạy cảm có lẽ đã là động lực của sự thờ ơ giống vậy. Thế nên,
không thể khẳng định được rằng ý nghĩa tổng quát của những chứng bệnh này thì
đã được biết, và bản thân tôi không nghĩ rằng nó sẽ quay sang trong tất cả mọi
trường hợp là giống như nhau. Nhưng một số những phobia loại như hướng về loài
động vật lớn hơn đã chứng minh có thể tiếp cận được để phân tích, và thế nên đã
phản bội bí mật của chúng với người điều tra. Trong mọi trường hợp, nó đã là
như nhau: sự sợ hãi ở dưới đáy đã là người cha, nếu những đứa trẻ được khám bệnh
đã là con trai, và (sợ hãi người cha) đã chỉ đơn thuần chuyển chỗ lên con vật. [1]