Và có nắng, gió xuân như sáng nay
Nghe Tụng Tâm Kinh
Đây là những cảm nhận, lần đầu
được nghe Tâm Kinh tụng thật nhanh, trầm hùng cùng tiếng chuông mõ, như đuổi
người lao nhanh đến bờ.
Nghe không “hiểu” gì cả, nhưng tất cả chấn động.
1.
Lời chấn động...
Kinh khởi
như sấm động, ào ào ý vạn pháp giai không cuộn dậy, để dẫn đến câu thần chú qua
bờ bên kia. Như núi lở, triều dâng, mọi lời tan như bọt sóng, vỡ như đá vụn, rồi
tắt tuyệt trong chốn của:
không sanh, không diệt, không
lão tử, không hết lão tử
Từ vô thủy đến
vô chung, chưa có gì sanh ra, không có gì mất đi, Từ trên đỉnh vô cùng của
thời gian, ở lúc không gian và thời gian và vật chất còn là một, lúc
thời gian chưa cất cánh, lúc không gian chưa thành, lúc vạn vật chưa chuyển
hoá,...
không vô minh, không hết vô minh
Mọi vật đều do
tương sinh mà có, nên vượt lên cao, không còn cây, chỉ thấy rừng, cao nữa, rừng
cũng không còn, chỉ là màu xanh, cao nữa, xanh cũng mất, cái nhìn cũng mất, ai
nhìn? có ai đâu!
cái Không trùm
lấp, và cũng không có Không, đó chỉ là lời, là ý, là không, là Không, rồi
không-Không,...vì không phân biệt, cũng vì:
không có tự tánh, mọi pháp đều Không
Không có cái tự
nó, nói chi đến cái Nó
như tiếng hét của
sư tử, chấn động
Mọi pháp do
duyên mà sinh khởi, vì có cái này nên có cái kia.
Một bàn tay vỗ, tiếng thế nào?
Không ai bên cây lúc đổ trong rừng,
tiếng ra sao?
Như giữa bóng
đêm thấy ánh sáng, rồi ánh áng cũng không là ánh sáng, cái thấy đột mất, người
thấy cũng mất, ngay sự Mất cũng mất.
Lùi, lùi dần, đất
chỗ đang đứng xụp, lở, ầm ầm vang dội, rồi rơi vào tuyệt đối im lặng, vào chốn
Không.
như màu xanh của núi cao biển lớn kia chăng?
vào cõi tưởng là-có để thấy không trong tất cả thực là-không
cõi người ta? chốn đi về trăm
năm của thiên cổ?
Hãi hùng,
Thoát
qua bờ bên kia – đáo bỉ ngạn