(Về Hồn-người)
(Φαίδων, Phaidōn)
Plato (Πλάτων, Plátōn, 428/427– 348/347 TCN)
(... tiếp theo)
(70e)
Đừng có, ông nói, tự giới hạn mình vào loài người, nếu bạn
muốn hiểu điều này dễ dàng hơn, nhưng hãy gồm tất cả động vật và tất cả những thực
vật vào trong xem xét, và vắn tắt, gồm tất cả mọi sự vật việc mà chúng đi đến thành
ra là, chúng ta hãy xem không biết có phải chúng thành ra theo lối này hay
không, có nghĩa là, từ những đối nghịch của chúng, nếu chúng có giống như vậy,
như cái đẹp là đối nghịch của cái xấu, và công chính là của không-công chính,
và một nghìn những thứ khác thuộc loại như thế. Chúng ta hãy xem xét liệu những
thứ vốn có một đối nghịch phải tất yếu đi đến thành ra từ đối nghịch của chúng,
và không từ nơi nào khác, lấy thí dụ như khi một gì đó đi đến thành lớn hơn, nó
nhất thiết phải trở thành lớn hơn từ từng trải qua là nhỏ hơn khi trước.
Đúng.
Sau đó, nếu một gì đó nhỏ hơn đi đến thành ra, nó sẽ đến từ một
gì đó từng trải qua là lớn hơn khi trước, vốn đã trở thành nhỏ hơn?
Đó là thế, ông nói.
Và cái yếu hơn đi đến thành ra từ cái
mạnh hơn, và nhanh hơn từ chậm hơn?
Chắc vậy rồi.