Buổi Chạng vạng của
những Tượng thần
Friedrich Nietzsche
(Twilight of the Idols)
Götzen-Dämmerung, oder,
Wie man mit dem Hammer philosophirt (1888)
NHỮNG BIỆN LUẬN NGẮN CỦA
MỘT NGƯỜI KHÔNG ĐÚNG THỜI
34
Người Kitô và người theo chủ
nghĩa vô chính phủ. – Khi người theo chủ nghĩa vô chính phủ, như kẻ phát ngôn
của tầng lớp quần chúng suy nhược
trong xã hội, đòi hỏi với một sự phẫn nộ chính đáng về những gì là “quyền” của người ấy, “công lý”, và
những ‘quyền bình đẳng”, người ấy thì chỉ hành động dưới ảnh hưởng của trạng
thái thiếu kém văn hóa của anh ta, vốn nó ngăn chặn sự hiểu biết của người ấy
về lý do tại sao người ấy thì thực sự đau khổ, – về phương diện nào đây khiến anh ta là người khốn khó, trong đời sống.
Bên trong người ấy có một xung lực tìm-gán-nguyên-nhân mạnh mẽ: một ai đó phải
chịu lỗi vì anh ta cảm thấy mình hèn kém không giá trị. [1]
Ngoài ra, bản thân của sự phẫn nộ “chính đáng” cũng đã xoa
dịu anh ta rồi, đó là một niềm vui cho tất cả (những tâm hồn) khốn khổ (đến mức
tai ác như ma quỉ), để mắng mỏ một ai đó: nó mang lại một cảm giác tuy rất nhẹ,
nhưng say sưa ngây ngất của quyền lực. Ngay cả sự than vãn và phàn nàn có thể
đem cho đời sống một nét duyên dáng cho lợi ích trong những gì người ta phải
khứng chịu nó: trong mỗi khiếu nại phàn nàn, có một liều thuốc tinh tế của sự
trả thù; người ta chê trách tình cảnh tệ hại của riêng mình, và trong những
hoàn cảnh nhất định nào đó, ngay cả cả sự xấu xa của riêng mình, nhưng với
những ai là những người khác, không giống như mình, như thể đó là một sự bất
công, một đặc quyền cấm không được phép
có. “Nếu tôi là người thuộc giai cấp
vô sản [2],
bạn cũng phải là như thế nữa” – trên cơ sở của lôgich như vậy, người ta đã thực
hiện những cuộc cách mạng.