Bertrand Russell
Lịch sử Triết học phương Tây
Quyển Một – Triết học Cổ thời
Chương 10. Protagoras
Những hệ thống triết học lớn thời trước-Socrates mà chúng ta đương xem xét đã đối đầu, trong nửa cuối thế kỷ thứ năm, với một phong trào hoài nghi, trong đó khuôn mặt quan trọng nhất là Protagoras, thủ lĩnh của những Sophists [1]. Từ “Sophist” ban đầu không có nghĩa xấu, nó có nghĩa là, khi gần như có thể được, những gì chúng ta (ngày nay) gọi là “giáo sư”. Một Sophist là một người kiếm sống bằng cách giảng dạy thanh niên những điều nào đó, vốn đã được nghĩ là sẽ hữu ích cho họ trong đời sống thực tế. Vì giáo dục như vậy đã không được nhà nước cung cấp, những Sophists chỉ dạy cho những người có những phương tiện tư nhân, hoặc những người có cha mẹ có phương tiện. Điều này đã có xu hướng đem lại cho họ một thiên kiến giai cấp nào đó nhất định, vốn đã được tăng lên do những hoàn cảnh chính trị của thời đại. Ở Athens và nhiều thành phố khác, chế độ dân chủ đắc thắng trong chính trị, nhưng không-gì đã được thực hiện để làm giảm sự giàu có của những người thuộc những gia đình quý tộc cũ. Trong chủ yếu, đó là giới giàu có thể hiện những gì xuất hiện với chúng ta như là nền văn hóa Hylạp: họ đã có giáo dục và nhàn nhã, du lịch đã gọt rũa góc cạnh của những định kiến truyền thống của họ, và thời gian mà họ bỏ ra trong thảo luận đã làm sắc bén trí tuệ của họ. Điều đã được gọi là dân chủ đã không chạm đến cơ chế của chế độ nô lệ, nó đem lại khả năng cho những người giàu có vui hưởng của cải của họ mà không phải áp bức những công dân tự do khác.
Những hệ thống triết học lớn thời trước-Socrates mà chúng ta đương xem xét đã đối đầu, trong nửa cuối thế kỷ thứ năm, với một phong trào hoài nghi, trong đó khuôn mặt quan trọng nhất là Protagoras, thủ lĩnh của những Sophists [1]. Từ “Sophist” ban đầu không có nghĩa xấu, nó có nghĩa là, khi gần như có thể được, những gì chúng ta (ngày nay) gọi là “giáo sư”. Một Sophist là một người kiếm sống bằng cách giảng dạy thanh niên những điều nào đó, vốn đã được nghĩ là sẽ hữu ích cho họ trong đời sống thực tế. Vì giáo dục như vậy đã không được nhà nước cung cấp, những Sophists chỉ dạy cho những người có những phương tiện tư nhân, hoặc những người có cha mẹ có phương tiện. Điều này đã có xu hướng đem lại cho họ một thiên kiến giai cấp nào đó nhất định, vốn đã được tăng lên do những hoàn cảnh chính trị của thời đại. Ở Athens và nhiều thành phố khác, chế độ dân chủ đắc thắng trong chính trị, nhưng không-gì đã được thực hiện để làm giảm sự giàu có của những người thuộc những gia đình quý tộc cũ. Trong chủ yếu, đó là giới giàu có thể hiện những gì xuất hiện với chúng ta như là nền văn hóa Hylạp: họ đã có giáo dục và nhàn nhã, du lịch đã gọt rũa góc cạnh của những định kiến truyền thống của họ, và thời gian mà họ bỏ ra trong thảo luận đã làm sắc bén trí tuệ của họ. Điều đã được gọi là dân chủ đã không chạm đến cơ chế của chế độ nô lệ, nó đem lại khả năng cho những người giàu có vui hưởng của cải của họ mà không phải áp bức những công dân tự do khác.