Thiên đường dậy sóng hoài nghi
Problems with Heaven (1997)
Michael Martin
Lời người dịch
Ai ai cũng muốn lên thiên đường, nhưng chẳng ai muốn
chết cả [1]
Câu hát đó đập vào tôi ngay lần nghe đầu tiên, cách nay đã rất lâu, nên đến giờ đã quên mất cả tên người hát, và cũng quên cả các phần sau. Một nghịch lý của các tôn giáo phương Tây: Chết và Thiên đường. Phải chết xong đã, mới thấy cánh cửa vào đất Hứa. Thế nên Thiên đường vẫn là một hoài nghi – vì chưa chết nên không thể biết thực hư, nhưng chết rồi, thực hư không thể nói, mà cho cùng, với người chết, biết còn chăng chuyện thực hư. Vậy nên, thiên đường chỉ là để cho người sống bàn bạc, mơ tưởng, và nhất là rao giảng.
Câu hát đó đập vào tôi ngay lần nghe đầu tiên, cách nay đã rất lâu, nên đến giờ đã quên mất cả tên người hát, và cũng quên cả các phần sau. Một nghịch lý của các tôn giáo phương Tây: Chết và Thiên đường. Phải chết xong đã, mới thấy cánh cửa vào đất Hứa. Thế nên Thiên đường vẫn là một hoài nghi – vì chưa chết nên không thể biết thực hư, nhưng chết rồi, thực hư không thể nói, mà cho cùng, với người chết, biết còn chăng chuyện thực hư. Vậy nên, thiên đường chỉ là để cho người sống bàn bạc, mơ tưởng, và nhất là rao giảng.
Nếu chỉ là giấc mộng đêm của con người như phương
Đông nhìn lên trăng, mơ chốn Thiên thai, hay Bồng lai, tiên cảnh, có sáo trúc
êm, có dáng hằng tuyệt mỹ, ...nó vô hại, nên thơ, đẹp đẽ, và lại còn đầy hứng cảm
nghệ thuật.
Nhưng lớn mạnh hơn mộng đêm, đến những
khát khao bản năng của tranh sống ngày, là mộng ngày; ở trong không gian
của những hữu hạn nên thèm ước cái không gian khác chứa đầy vô hạn, nghèo khó
nên ước giàu sang, xấu xa nên ước đẹp đẽ, khổ đau nên ước hạnh phúc,… mộng
ngày là khát khao bản năng nên thường chỉ tìm đến số, đến lượng để thỏa mãn
đói khát, bỏ quên hay coi nhẹ giá trị phẩm chất. Thế nên chúng ta nghe kể thiên
đường có vô tận những cái này, vô hạn những thứ kia, vô cùng những điều nọ. Mọi
thứ đều đong bằng “bao nhiêu là…”. Con người khát quá, thèm quá, muốn quá, tự
nhiên đấy thôi. Nhưng những ước ao tự nhiên và thơ ngây đó của con người đã bị
những phù thuỷ tôn giáo vẽ vời thành một Thiên đường dẫn dụ. Và bức tranh mới vụng
về làm sao, đầu đuôi bất nhất. (Đọc bài này của Michael Martin) Tựa những lời hứa
dỗ dành con trẻ, nay thế này, mai thế khác, sau cùng có ai ngắm kỹ lại, với
chút suy nghĩ thấy ngay bức tranh Thiên đường rách bươm, vá víu, chắp nối, có rất
nhiều lúc vội vàng nên điều hứa sau đã trái nghịch với lời hứa hấp tấp trước.
Thiên đường có lẽ chẳng có thể ví được với một bức tranh, tôi có rộng rãi quá
chăng? Ở chính phương Tây này, người ta chẳng vẫn gọi nó trần trụi là một cái bánh
vẽ trên trời đó sao. Là bánh thì không, nhưng có là tranh đi nữa, nhưng chấp
vá, nên có bao giờ thoả được dẫu một chút mộng chân thực con người.