Thursday, October 28, 2021

William Shakespeare – Sonnet 66

Sonnet 66

William Shakespeare

 

 

 

 

 


Sonnet 66

 

Chán chường với tất cả những điều này, tôi khóc gọi cái chết an bình,

khi người xứng đáng ra đời chịu phận một kẻ ăn xin khốn cùng,

và người rỗng tuếch đỏm đáng khoe khoang giàu có,

Và lòng tin thuần khiết nhất bị hắt hủi khốn nạn,

và vinh dự vàng son ban tặng cho nhơ nhuốc,

và những phụ nữ trong lành bị đoạ thân gái điếm,

và sự ngay thẳng hoàn toàn bị vu khống sỉ nhục,

và những người mạnh mẽ bị đám khập khiễng làm tật nguyền,

và nghệ thuật bị uy quyền khóa lưỡi bịt miệng,

và kẻ xuẩn ngốc, giả vai bác học, dành quyền điều khiển,

và sự thật đơn giản bị tráo tên với xuềnh xoàng nông cạn,

và tốt lành bị ác độc cai quản giam giữ.

Kiệt sức, mệt mỏi, chán chường tất cả những điều này và muốn thoát chúng mà đi,

chỉ tiếc nếu chết, phải bỏ lại người tôi yêu một mình trơ trọi.

 

 

 

Tired with all these, for restful death I cry,

As to behold desert a beggar born,

And needy nothing trimmed in jollity,

And purest faith unhappily forsworn,

And gilded honor shamefully misplaced,

And maiden virtue rudely trumpeted,

And right perfection wrongfully disgraced,

And strength by limping sway disabled,

And art made tongue-tied by authority,

And folly, doctor-like, controlling skill,

And simple truth miscalled simplicity,

And captive good attending captain ill.

Tired with all these, from these would I be gone,

Save that to die, I leave my love alone

 

William Shakespeare (1564 – 1616)

 

Lê Dọn Bàn tạm dịch - bản nháp thứ nhất

(Jun/2021)

http://chuyendaudau.blogspot.com/

https://lethachthat.wordpress.com/

 

 

Thu về, vào rừng một mình, bên hồ vắng, nhớ bài thơ cổ viết đã bốn trăm năm, nhưng như mới hôm qua,

rồi thầm thì với chính mình:

 

October, 2021

 

hàng cây đứng đợi đã trăm năm

tôi đến chậm, lá rơi đầy trên cỏ

đám mây chiều lững thững vẫn chưa tan

mặt nước thẫm đen, chờ soi mình trong đó

 

hồ lặng yên giữa rừng thu tàn héo

tôi lặng yên bên bờ thu lá vàng

những tiếc thương từ quá khứ dở dang

âm thầm trở lại giữa mịt mù tưởng mất

 

chúng tôi bên nhau đến tối trời

sau thêm bóng đêm cùng ngậm ngùi

nếu tôi ngã xuống hồ này tuyệt tích

chỉ đám cây quanh đây biết tôi qua đời

 

 nhờ ai kể với  xa vời

 

 

Lê Thạch Thất

October, 2021