Friedrich Nietzsche – Thơ
(Poèmes et fragments poétiques posthumes (1882-1888))
1.
Tùng và Sấm sét
(1882)
Tôi lớn dậy vượt trên người và vật;
Và khi nói – không ai nói với tôi
Tôi lớn dậy quá cô đơn và quá cao vời:
Tôi đang đợi: điều gì tôi vẫn còn đang đợi?
Cạnh tôi là chỗ những đám mây nằm, —
Tôi đang chờ tia sét đầu tiên .
2.
Kẻ Cô độc
(1882)
Tôi ghét cay đắng đi theo sau, những cũng ghét đứng dẫn đầu.
Tuân lệnh? Đừng hòng! Và cũng tệ hại – bằng ra lệnh!
Ai là người không muốn bị kinh sợ, đừng triệu kinh hoàng cho những người khác:
Thế nhưng chỉ kẻ đi bán rong sự sợ hãi có thể mới dẫn dắt kẻ khác.
Tôi ngay cả còn ghét dẫn dắt chính tôi!
Giống thú trên rừng và cá dưới biển, tôi yêu
Tự buông thả mình một lúc
Trong lẫn lộn nhẹ nhàng cuộn mình trầm tưởng
Rút về nhà thật xa bằng những thứ xa xôi
Tự lôi cuốn tôi về chính Tôi.
3.
Nhân loại nát tan vì kẻ đòi “cứu đời”, xưng “yêu người”, nhưng “phải theo ta”, nhưng “phải tin ta”; kẻ ấy vốn chỉ là tên - “bán rong sự sợ hãi – từ của Nietzsche - Schrecken macht - kẻ “tạo kinh hoàng” trong thế giới thực này về một thế giới ảo bên kia. Giờ đây vẫn kiếm ăn như một con gà trống mù lòng – nay thêm bị lý trí đánh què một chân, quanh quẩn giữa những mảnh đời tham lam và ngu muội, tập tễnh trên sân nhân sinh bệnh tật, nghèo đói.
Sao không cao cả, đơn giản và chân thực - hãy chỉ một con đường thoát khổ – ai hiểu được khổ, thấy được chân lý - hãy lên đường.
Sét đánh sấm nổ - tự đốt đuốc lên mà đi!
(Trăng tròn tháng mười -2011)
Friedrich Nietzsche
Lê Dọn Bàn tạm dịch – bản nháp thứ nhất
(Nov/2011)
[ Nguyên văn: trích từ
Nietzsche Source - Digitale Kritische Gesamtausgabe (eKGWB). Scholarly Editions
Pinie und Blitz.
Hoch wuchs ich über Mensch und Thier;
Und sprech ich — Niemand spricht mit mir.
Zu einsam wuchs ich und zu hoch:
Ich warte: worauf wart’ ich doch?
Zu nah ist mir der Wolken Sitz, —
Ich warte auf den ersten Blitz.
Der Einsame.
Verhasst ist mir das Folgen und das Führen.
Gehorchen? Nein! Und aber nein — Regieren!
Wer sich nicht schrecklich ist, macht Niemand Schrecken:
Und nur wer Schrecken macht, kann Andre führen.
Verhasst ist mir’s schon, selber mich zu führen!
Ich liebe es, gleich Wald- und Meeresthieren,
Mich für ein gutes Weilchen zu verlieren,
In holder Irrniss grüblerisch zu hocken,
Von ferne her mich endlich heimzulocken,
Mich selber zu mir selber — zu verführen.
(The Lonely One
I detest following, but also leading.
To obey? Never! And just as bad—to govern!
He who wishes not to be terrified, will summon no terror for others:
Yet only he who peddles fear can lead others.
I even detest having to lead myself!
Like the creatures of the forest and the sea, I love
To lose myself for a while
In meek error thoughtfully to cower
Drawn home at length by distant things
Being enticed by myself to my Self.
Friedrich Nietzsche, Der Einsame (ca. 1882) in Gedichte und Sprüche p. 75 (1908) (S.H. transl.))]