(Triết Học của Toán
Học)
Stewart
Shapiro
4
NHỮNG ĐỐI LẬP GẦN: KANT VÀ MILL
1. Định hướng lại
Chúng ta tiếp tục câu chuyện còn dở dang của chúng ta trong thế kỷ 18, với Immanuel Kant. Tất
nhiên, đã có hoạt động triết học đáng kể trong thời Cổ, sau Aristotle và qua thời Trung cổ,
nhưng nó đã không nhiều tập
trung trực tiếp trên toán học.[1]
Thế kỷ 17 đã thấy những cách mạng lớn
trong khoa học và toán học, qua những người như Rene Descartes, Isaac Newton và
Gottfried Wilhelm Leibniz. Kant đã trong một vị trí để nhận lấy sự đo lường triết học của những phát triển khoa học
mới. Những đòi hỏi của vật lý đang nổi lên đã dẫn đến sự phát triển của những
nhánh toán học mới và đến những
khái niệm
mới của những
nhánh toán học truyền thống. Những sáng kiến chủ yếu gồm những phương pháp mới của toán phân tích liên kết
hình học với đại số học và
số học (Pierre Fermat và Descartes), và sự phát triển của calculus
(Newton và Leibniz) cho sự nghiên
cứu của lực
hấp dẫn và chuyển động. Nghiên cứu vừa kể sau đòi hỏi những khái niệm về liên tục, đạo hàm
và giới hạn, trong số đó không khái niệm nào đặt vừa vặn được vào trong những mô hình toán học trước đó. (Xem Mancosu 1996 cho một giải quyết minh bạch về toán học và triết
học của nó trong thế kỷ 17).