Năm tàn tuyết trắng quê người
Nhớ ta chốn cũ giữa đời đã quên
Nhớ ta trong vạn triền miên
Vẫn chưa qua hết một miền trần gian
Trăm năm đó, những điêu tàn
Những bờ bến lạc, những tan hoang lòng
Ai buông ta giữa núi sông
Ai trôi ta mãi một giòng thời gian
Mong nắng lên, chờ tuyết tan
(một bài thơ cũ, nhớ những người nay không biết về đâu trong cõi mất còn này)