Saturday, August 17, 2019

William Wordsworth - Một Mình Tôi Lang Thang Như Một Cụm mây


Một Mình Tôi Lang Thang Như Một Cụm mây
WILLIAM WORDSWORTH








một mình tôi lang thang như một cụm mây
trôi nổi cao trên những lũng và đồi,
cùng một lúc tôi chợt thấy tất cả đông đảo
một vùng mọc đầy những daffodil; [1]
cạnh hồ, dưới những tán cây,
dập dờn và nhún nhảy trong gió.

nối tiếp như những sao đêm long lanh
và lấp lánh trên sông Ngân,
chúng kéo dài thành đường không dứt
dọc theo bờ vịnh:
mười nghìn daffodil, trong nháy mắt tôi đã thấy,
những đầu hoa nghiêng ngả sống động.

những gợn sóng cạnh chúng nô đùa; nhưng chúng
sung sướng hơn hẳn nước lấp lánh:
một nhà thơ không thể không vui,
trong một đám đông xinh tươi như vậy:
tôi nhìn đăm đăm - và đăm đăm - nhưng một chút nghĩ ngợi
cảnh sắc đã mang cho tôi biết bao giàu có:

thường khi trên ghế dài tôi nằm
trong trống vắng hay trong trầm ngâm,
chúng vụt sáng lên ánh mắt hướng nội đó
vốn là hạnh phúc của một mình lặng lẽ;
và khi đó lòng tôi đầy sung sướng,
nhảy múa với những daffodil.
(1807)


William Wordsworth (1770-1850) [2]
Lê Dọn Bàn tạm dịch (Aug-2019)


I Wandered Lonely as a Cloud

I wandered lonely as a cloud
That floats on high o'er vales and hills,
When all at once I saw a crowd,
A host, of golden daffodils;
Beside the lake, beneath the trees,
Fluttering and dancing in the breeze.

Continuous as the stars that shine
And twinkle on the milky way,
They stretched in never-ending line
Along the margin of a bay:
Ten thousand saw I at a glance,
Tossing their heads in sprightly dance.

The waves beside them danced; but they
Out-did the sparkling waves in glee:
A poet could not but be gay,
In such a jocund company:
I gazed—and gazed—but little thought
What wealth the show to me had brought:

For oft, when on my couch I lie
In vacant or in pensive mood,
They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude;
And then my heart with pleasure fills,
And dances with the daffodils.

William Wordsworth





[1] Vẫn dịch là hoa ‘thủy tiên vàng’ – ở đây, tôi giữ ‘daffodil’ – để không lẫn lộn (trong liên tưởng) với ‘thủy tiên’; quen biết ở Vietnam [loài hoa này màu trắng, thường chưng trong một bát lớn, trong nhà, trong dịp Tết, và dù thêm ‘vàng’ để phân biệt!, và dù cả hai đều thuộc chi narcisuss]
[2] William Wordsworth là một trong những người sáng lập trường thơ Lãng mạn ở UK, và là một trong những khuôn mặt trung tâm và trí thức nhất của phong trào này. Ngày nay, ông được nhắc đến như một nhà thơ của những suy tưởng tinh thần và nhận thức luận, có quan tâm về quan hệ của con người với thiên nhiên, và là người quyết liệt ủng hộ việc dùng những mẫu thức lời ăn tiếng nói và từ vựng của những người bình dân vào thi ca. Ông bắt đầu làm thơ khi còn ở trường tiểu học; đặc biệt khi sắp tốt nghiệp Cambridge, ông đã có dịp, theo lối đi bộ, du lich Europe; có lẽ việc này khiến tình yêu của ông với thiên nhiên và sự đồng cảm của ông với người bình dân thêm sâu sắc: cả hai là những chủ đề chính thấy được trong thơ ông. Bài thơ nổi tiếng nhất của Wordsworth, là bài trên ‘I Wandered Lonely as a Cloud’, viết năm 1804. Bài thơ tự truyện dài của ông, ‘The Prelude’, viết từ năm 1798, nhưng chỉ xuất bản sau khi ông qua đời.