March 12, 2010
(The Past Is Another Country, They Do Things Differently There…. L.P. Hartley)
Tôi quên mất mùa xuân còn có mưa
Lúc xuống phố ăn trưa mới thấy đường trơn ướt
Bỏ áo khoác dễ chịu đi giữa xuân đang về
Với chỉ mình tôi – quanh đây như không ai để ý đến
Tôi đến đây từ rất xa và đã rất lâu
trí tưởng òa vỡ cơn mưa xối xả ở cuối quốc lộ 4
Xe xuống phà dập dềnh lục bình lững lờ
Lá xanh dày – nước đục ngàu – sông bát ngát
Phà qua sông – những giây phút giữa mênh mông
Mất về đâu trong giòng trôi thời gian bất tận
Phà qua sông – những giây phút tưởng hư không
Mong manh bay trên sông những bóng hình nhớ mãi
Tôi mang theo những dĩ vãng, ôm ấp những hư không
Òa vỡ trưa nay trên phố xuân mưa vừa về ấm áp
Con sông trôi về đâu với hoa lục bình xưa héo mau
Những bóng nước mất đâu trên mặt sông đầy sóng ấy
Chỉ một dòng sông chảy ngang thời trẻ dại
Chỉ những cơn mưa xối xả nước chan ánh mặt trời
Chỉ những mảnh đời rồi vỡ vụn mãi khôn nguôi
Sóng với nước, lục bình với chuyến phà quốc lộ 4.
Lê Thạch Thất
(March 12, 2010)