Một Mình Tôi
Đi Ra Trên Đường...
Выхожу один я на
дорогу
Mikhail Lermontov
Выхожу один я на
дорогу...
Выхожу один я на
дорогу;
Сквозь туман
кремнистый путь блестит;
Ночь тиха.
Пустыня внемлет Богу,
И звезда с
звездою говорит.
В небесах
торжественно и чудно!
Спит земля в
сиянье голубом...
Что же мне так
больно и так трудно?
Жду ль чего?
жалею ли о чём?
Уж не жду от
жизни ничего я,
И не жаль мне
прошлого ничуть;
Я ищу свободы и
покоя!
Я б хотел
забыться и заснуть!
Но не тем холодным
сном могилы...
Я б желал навеки
так уснуть,
Чтоб в груди
дремали жизни силы,
Чтоб дыша
вздымалась тихо грудь;
Чтоб всю ночь,
весь день мой слух лелея,
Про любовь мне
сладкий голос пел,
Надо мной чтоб
вечно зеленея
Тёмный дуб
склонялся и шумел.
Михаил Юрьевич
Лермонтов
(1814-1841)
Một mình tôi
đi ra trên đường...
Một mình tôi đi
ra trên đường;
Qua sương mù, con
đường đá lấp lánh;
Đêm tĩnh lặng.
Hoang dã lắng nghe Vĩnh cửu
Và sao trời thì
thầm với sao trời.
Bầu trời cao thật uy nghiêm và kỳ diệu!
Mặt đất ngủ chìm trong
ánh xanh thanh thoát
Tại sao tôi cảm
thấy đau đớn và nặng nề như vậy?
Tôi có đang chờ đợi
điều gì? Hay hối tiếc gì không?
Tôi không còn
mong đợi gì từ cuộc sống nữa,
Và tôi không hối
tiếc quá khứ chút nào;
Tôi tìm tự do giải thoát và an bình!
Tôi muốn quên mình và
chìm vào giấc ngủ!
Nhưng không phải
giấc ngủ lạnh lẽo của nấm mồ...
Tôi muốn chìm vào
giấc ngủ an bình mãi mãi,
Để sự sống vẫn nằm
im trong buồng ngực tôi,
Để ngực tôi vẫn nâng
lên nhẹ theo từng hơi thở.
Để suốt đêm, suốt
ngày, dỗ dành bên tai tôi,
Một giọng ngọt
ngào hát về tình yêu vĩnh cửu,
Để bên trên tôi,
mãi mãi xanh tươi,
Cây sồi xẫm màu nghiêng
mình và thì thầm xào xạc.
1.
Một mình tôi
đi ra trên đường của Lermontov
âm vang độc thoại
Hamlet—“Chết, ngủ… có lẽ là mơ”—nhưng trong khi hoàng tử của Shakespeare băn khoăn
nhìn cái chết như một giấc ngủ dài thoát đau khổ nhưng do dự hoài nghi về những gì đằng sau cái chết, Lermontov đi ra trên hành trình hiện
sinh một mình để tìm không phải cái chết, nhưng giấc ngủ dài của tự do giải thoát. Ông khao khát “quên mình—và ngủ thiếp đi,” nhưng không trong câm lặng của mộ phần giá lạnh. Những
gì ông nghĩ đến không như một tắt ngấm của ngọn lửa sống, nhưng chỉ như một trạng
thái khác của sự sống an binh, thoát mọi tục lụy, với tự do nội tâm.
2.
Một mình tôi
đi ra trên đường cộng hưởng với sự im lặng quán
tưởng của Zen, nơi không có gì phải trốn thoát vì không còn gì ràng buộc.
Lermontov không từ chối sống—ông mơ được sống như ngủ mãi mãi trong an bình dưới
trời sao, dưới cây sồi già, mặc thời gian trôi cùng hơi thở hòa vào đêm xanh
thanh thoát. Một mình trên đường không là cuối đướng, nhưng là ngưỡng cửa của một
hành trình đơn độc: của người hành giả đi qua trần gian với suy nghĩ trầm lắng,
ham muốn buông bỏ, và nội tâm thanh
thản tĩnh lặng.
Lê
Dọn Bàn tạm dịch - bản nháp thứ nhất
(July/2025)
http://chuyendaudau.blogspot.com/