January 30, 2014
Vũ trụ đã li tan ngay từ khởi
đầu
Những tia sáng phân cực bay
xa, xa mãi
Chiều ấy bên em khoảnh khắc rồi
thôi
Ánh sáng ấy nay đã khắp phương
trời.
Tôi viết phương trình thu ánh
sáng
Dựng lại hình em mờ dần sắp mất
Mắt sắc, môi cắn tóc mím cười
Quần lụa trắng gió lộng mãi
trên đồi.
Những tia sáng đó đâu rồi, quá
xa vời
Thu về đây trên màn ảnh bồi hồi
Em bước ra như Giáng Kiều truyện
cũ
Lại cười như vẫn đó còn trong
đời.
Chúng
ta tan vỡ xa quê hương
xa những
quá khứ đầy hình ảnh
Phương
trình tôi thu ánh sao lấp lánh
Bay từ
chiều ấy áo em sáng trắng.
Trời
nhạt nắng, và em giữa ngày tan
Đêm xuống
chậm, xe về chuyến muộn màng
Khoảnh
khắc đó, đến nay thành mãi mãi
Chờ phương trình tôi dang dở
trên bàn.
(Tết 2014)
Lê Thạch Thất