Friday, April 22, 2016

Plato – Theaetetus (3)

Theaetetus
(Theaetetōs)

Plato (Πλάτων, Plátōn, 428/427– 348/347 TCN)




3.3 Phản bác Luận đề cho rằng Hiểu biết là Tri giác
[160e5–186e12]

[160 e]                                                                                                                                      
Socrates: Điều này, sau đó, nó hiện ra, là những gì nỗ lực của chúng ta đã cuối cùng đưa ra – dẫu cho nó thực sự là gì đi nữa. Và bây giờ nó đã được sinh ra, chúng ta phải thực hiện nghi lễ chạy quanh trước lò sưởi với nó [1]; trong sốt sắng tốt nhất chúng ta phải chuyền nó đi thảo luận vòng quanh mọi người. Vì chúng ta phải cẩn thận rằng chúng ta không bỏ xót một vài khiếm khuyết trong điều này vốn đang đi vào trong sự sống; nó có thể là một gì đó không đáng để nuôi cho lớn, một quả trứng rỗng đầy hơi, một sự dối trá. Bạn nói gì? Có phải ý kiến của bạn rằng đứa con bạn, trong bất kỳ trường hợp nào, phải được nuôi lớn và không bị bỏ mặc để chết? Bạn có thể chịu nổi khi tìm thấy sai lầm với nó, và không lên cơn giận dữ nếu đứa con đầu lòng của bạn bị đánh cắp khỏi bạn?
Theodorus: Theaetetus sẽ kham chịu được điều đó, Socrates. Cậu ta hoàn toàn không phải là một người mất bình tĩnh. Nhưng nói cho tôi biết, có Trời cao xanh, trong cách nào thì nó là không phải như nó đáng lẽ nên là?


Socrates: Bạn là người yêu chân thành của thảo luận, Theodorus, và bạn quá tốt để nghĩ rằng tôi là một thứ bị đựng những luận chứng, và có thể dễ dàng chọn ra lấy một mà nó sẽ cho bạn thấy rằng lý thuyết này là sai. Nhưng bạn không nhận thực được những gì đang xảy ra. Những luận chứng không bao giờ đến từ tôi; chúng luôn luôn đến từ người tôi đang nói chuyện với. Tất cả những gì tôi biết, chẳng hạn như là điều này, là làm thế nào để lấy một luận chứng ra từ một người nào khác – một ai là người khôn ngoan – và cho nó một đón nhận công bằng. Vì vậy, bây giờ, tôi đề nghị cố gắng để lấy ra trả lời của chúng ta từ Theaetetus, không thực hiện bất kỳ một đóng góp nào của riêng tôi.
Theodorus: Đó là một cách nói điều đó hay hơn, Socrates; hãy làm như bạn nói.
Socrates: Vậy thì, Theodorus, bạn có biết điều gì làm tôi kinh ngạc về ông bạn Protagoras của bạn?
Theodorus: Không – đó là gì?

Socrates: Vâng, tôi đã thích thú với phát biểu tổng quát về lý thuyết của ông ta rằng một sự vật việc đối với bất kỳ một cá nhân nào là những gì nó bày hiện ra (như ấn tượng hay cảm giác) với người ấy; nhưng tôi kinh ngạc với cách ông ấy đã bắt đầu. Tôi lấy làm ngạc nhiên rằng ông ta không nêu lên ở phần mở đầu của (tập sách) Sự Thật [2] rằng “Lợn là thước đo của tất cả mọi sự vật việc”, hoặc “khỉ baboon”, hoặc vài sinh vật chốn hẻo lánh nào đó vẫn chưa biết đến, với sức mạnh của tri giác. Thế đó tất sẽ tạo một mở đầu rất bao trùm mạnh mẽ và khinh thị nhất. Nó tất đã sẽ làm rõ ràng cho chúng ta ngay rằng, trong khi chúng ta đang sững sờ đứng trước sự khôn ngoan của ông, nghĩ ông như một vị gót, trong thực tế ông thì không có thẩm quyền tốt hơn một con nòng nọc – chứ đừng so với bất kỳ một người nào khác.
Hay chúng ta sẽ nói gì, Theodorus? Nếu bất cứ gì mỗi cá nhân phán đoán bằng những phương tiện của tri giác là sự thật cho anh ta; nếu không có người nào có thể phán đoán kinh nghiệm của người khác tốt hơn anh ta, hoặc có thể tuyên bố có thẩm quyền để xem xét phán đoán của một người khác và xem nếu nó là đúng hay sai; như chúng ta đã nhiều lần nói, nếu chỉ chính mỗi cá nhân có thể tự phán đoán về thế giới riêng của mình, và những gì người ấy phán đoán thì luôn luôn đúng và chính xác: làm thế nào có thể từng có bao giờ, bạn tôi ơi, rằng Protagoras là một người khôn ngoan, thật khôn ngoan về phần suy nghĩ chính mình xứng đáng làm thầy cho những người khác và đáng giá những lệ phí lớn; trong khi chúng ta, so với ông, là những người dốt nát, cần phải đến và ngồi dưới chân ông – chúng ta chính mình, mỗi người là thước đo của sự khôn ngoan của chúng ta? Chúng ta có thể tránh kết luận rằng Protagoras đã chỉ đùa với đám đông khi ông nói sự vật việc này? Tôi không nói gì về trường hợp của riêng tôi, và thuật đỡ đẻ của tôi, và chúng ta nhìn ngớ ngẩn như thế nào. Cũng vậy nữa, tôi nghĩ rằng, cả toàn bộ công việc của thảo luận triết học. Để xem xét và cố gắng để phản bác những ấn tượng tri giác và những phán đoán của nhau, khi của mỗi người đều là chính xác – Đây chắc chắn là một mảnh cực kỳ phiền chán của sự vô nghĩa, nếu Sự Thật của Protagoras là đúng, và không chỉ đơn thuần là một lời sấm nói đùa cho vui trích ra từ chốn trú ẩn linh thiêng không thể xâm nhập được của quyển sách.
Theodorus: Protagoras là bạn của tôi, Socrates, như bạn vừa nhận xét. Tôi không thể vội đồng ý với bạn để bác bỏ ông ta qua những chấp nhận của tôi; thế nhưng tôi chưa sẵn sàng để chống lại ông với phán đoán riêng của tôi. Vì vậy, hãy tiếp tục với Theaetetus. Cậu ta xem dường đi theo bạn rất đồng tình cho đến tận giờ.
Socrates: Bây giờ, Theodorus, giả như bạn đi đến Sparta và đi thăm những trường dạy đô vật. Bạn có nghĩ là điều đúng để ngồi và nhìn những người khác khỏa thân tập thể dục – một số họ cũng chẳng có gì nhiều để nhìn – và từ chối không chịu cởi bỏ quần áo chính mình với cùng họ, và dù đến lượt mình nhưng không để cho mọi người nhìn thấy bạn trông giống thế nào?
Theodorus: Tại sao không, nếu tôi có thể thuyết phục họ để mặc sự lựa chọn cho tôi? Tương tự như vậy, tôi hy vọng sẽ thuyết phục bạn để cho phép tôi được làm một khán giả, và bây giờ đừng lôi tôi vào đấu trường vốn tôi đã già thành cứng cỏi; nhưng hãy giao đấu với một người nào trẻ hơn và dẻo dai hơn.
Socrates: Vâng, Theodorus, những gì bạn thích sẽ không phải là tôi không thích, như thông thường vẫn nói. Vì vậy, chúng ta lại phải quay sang nhờ Theaetetus khôn ngoan của chúng ta. Đến đây, Theaetetus. Hãy suy nghĩ, để bắt đầu với, về những gì chúng ta vừa nói, và cho tôi biết nếu bạn không phải là chính mình ngạc nhiên trước đột nhiên thấy rằng bạn là bình đẳng trong sự khôn ngoan với bất kỳ một người nào, hay ngay cả với một vị gót? – Hay bạn có nghĩ rằng đo lường theo lối Protagoras không có nghĩa là để được áp dụng cho những vị gót cũng nhiều như cho những con người?
Theaetetus: Tôi hầu như hoàn toàn chắc chắn là không. Và, để trả lời câu hỏi của ông, vâng, tôi rất ngạc nhiên. Khi chúng ta đã đang làm việc tìm ra ý nghĩa của nguyên lý rằng một sự vật việc là cho mỗi người những gì có vẻ như là với riêng người ấy, nó đã hiện ra với tôi là một nguyên lý rất vững chắc. Nhưng bây giờ, tất cả trong một phút, nó là hoàn toàn ngược lại.
Socrates: Vâng, vì bạn là người trẻ tuổi, chú bé thân mến của tôi; và do đó, bạn sẵn sàng để tai nghe theo thuật hùng biện trước đám đông và để nó thuyết phục bạn. Đối với Protagoras, hoặc với bất cứ ai phát biểu đại diện cho ông ta, sẽ trả lời chúng ta như thế này: “Những người chân thực tốt lành của tôi, già lẫn trẻ”, ông sẽ nói, “bạn ngồi đây diễn thuyết; bạn kéo vào những vị gót, vốn hiện hữu hay không hiện hữu của họ tôi đều loại trừ tất cả khỏi thảo luận, viết xuống hay nói ra”; [3] bạn tiếp tục nói bất cứ sự vật việc gì có thể chấp nhận được với đám đông, nói với họ rằng sẽ là một sự vật việc gây sốc nếu không có người nào đã khôn ngoan hơn bất kỳ một con bò nào trong một đồng cỏ; nhưng không một lời nào về sự tất yếu hay về chứng cớ. Bạn chỉ cần dựa vào tính có thể thể xảy ra hay xem dường hợp lý; mặc dù nếu Theodorus hoặc bất kỳ một nhà hình học nào khác đã làm như thế trong ngành khoa học của ông, đó là một nhà hình học vô dụng tất ông sẽ là”. Do đó, bạn và Theodorus tốt hơn hãy xem xét, trong những vấn đề quan trọng dường vậy, liệu bạn có sẽ chấp nhận những lập luận vốn chúng đều chỉ là thuyết phục cho tin, hay có thể có lý.
Theaetetus: Bạn sẽ không nói rằng chúng ta hẳn có bất kỳ quyền nào để làm thế, Socrates; và chúng ta cũng chẳng nên làm.
Socrates: Khi đó, có vẻ như, bạn và Theodorus nói rằng phê bình của chúng ta sẽ nên đi theo một dòng suy luận khác?
Theaetetus: Vâng, nó chắc chắn sẽ.
Socrates: Chỗ này, khi đó, là một cách khác trong đó chúng ta có thể xem xét không biết liệu hiểu biết và tri giác có là cùng một tương tự hoặc là những sự vật việc khác biệt – đó là câu hỏi mà lập luận của chúng ta đã được giữ trong cái nhìn trước sau, phải không? Và đó là mục đích của nó mà chúng ta đã khai quật được tất cả những điều khác thường này?
Theaetetus: Không nghi ngờ gì.
Socrates: Vâng, bây giờ, có phải chúng ta sẽ đồng ý rằng khi chúng ta tri giác những sự vật việc bằng nhìn hay nghe chúng, chúng ta luôn luôn đồng thời biết chúng hay không? Lấy thí dụ, trường hợp khi nghe người ta nói một tiếng nước ngoài mà chúng ta chưa được học. Có phải chúng ta sẽ nói rằng chúng ta không nghe âm thanh của tiếng nói của họ khi họ nói? Hay là chúng ta vừa nghe và vừa biết những gì họ đang nói gì không? Lại nữa, giả sử chúng ta không biết những chữ viết của chúng ta, chúng ta có sẽ nhấn mạnh rằng chúng ta không thấy chúng khi chúng ta nhìn vào chúng? Hay chúng ta sẽ duy trì rằng, nếu chúng ta nhìn thấy chúng, chúng ta biết chúng?
Theaetetus: Chúng ta sẽ nói, Socrates, rằng chúng ta biết chỉ rằng trong chúng gì mà chúng ta thấy và nghe. Chúng ta thấy và biết cả hai vừa hình dạng và màu sắc của những chữ cái; và với những lời nói chúng ta cả hai vừa nghe và biết sự lên và xuống của giọng nói. Nhưng những gì những thày giáo và những người phiên dịch cho chúng ta biết về chúng, chúng ta không cảm nhận được bằng thấy hoặc nghe, và thêm nữa, chúng ta cũng không biết.
Socrates: Quả thực, rất tốt, Theaetetus; và sẽ là điều không đúng cho tôi để đứng cản đường tiến bộ của bạn bằng cách nêu lên những phản đối về những gì bạn nói. Nhưng hãy nhìn, có một khó khăn khác đang đi tới chúng ta. Bây giờ, bạn phải nghĩ làm chúng ta sẽ chống lại nó thế nào.
Theaetetus: Khó khăn thuộc loại gì?
Socrates: Tôi muốn nói một gì đó giống thế này. Giả sử bạn được hỏi, “Nếu một người đã một lần từng được biết một sự vật việc gì đó, và tiếp tục giữ trí nhớ về nó, có nào thể nào, ở thời điểm khi người ấy nhớ lại nó, người ấy không biết sự vật việc này vốn ông đang nhớ lại? “Nhưng tôi sợ rằng tôi đang dài dòng. Những gì tôi đang cố gắng để hỏi là, “Có thể nào một ai là người đã học được một gì đó lại không biết sự vật việc đó khi ông ta đang nhớ lại nó? “
Theaetetus: Làm thế nào có thể xảy ra thế, Socrates? Đó sẽ là một sự việc khác thường nhất.
Socrates: Sau đó có lẽ tôi đang nói điều vô nghĩa? Nhưng bây giờ hãy nghĩ. Bạn nói rằng nhìn thấy là nhận biết và thị giác là tri giác?
Theaetetus: Vâng.
Socrates: Sau đó, một ai là người đã từng nhìn thấy một gì đó đã đi đến để biết gì mà ông đã thấy, theo như phát biểu bạn đã vừa mới nói giờ đây?
Theaetetus: Vâng.
Socrates: Nhưng bạn có nói – phải không bạn? – Rằng có một sự vật việc như là trí nhớ?
Theaetetus: Vâng.
Socrates: Trí nhớ về không–gì? Hay về một gì đó?
Theaetetus: Về một gì đó, chắc thế.
Socrates: Đó là để nói, về những sự vật việc vốn một đã học được, đó là, đã tri giác – loại đó của “một gì đó”?
Theaetetus: Tất nhiên.
Socrates: Và những gì một người đã một lần nhìn thấy, anh ta nhớ lại, tôi hiểu điều đó, thỉnh thoảng?
Theaetetus: Anh ta có thế.
Socrates: Ngay cả nếu anh ta nhắm chặt mắt? Hay có phải anh ta quên nó nếu anh ta làm điều này?
Theaetetus: Đó sẽ là nói một sự việc lạ thường, Socrates.

[164]
Socrates: Tuy nhiên, đó là những gì chúng ta phải nói, nếu chúng ta sẽ cứu vãn tuyên bố trước đó của chúng ta. Nếu không, với nó tất cả thì thất bại.
Theaetetus: Vâng, Jove ơi, lạ chửa, tôi cũng bắt đầu có những nghi ngờ của tôi; nhưng tôi chưa hoàn toàn nhìn thấy nó. Xin ông giải thích.
Socrates: Đây là lý do tại sao. Theo như chúng ta, người nào là người nhìn thấy đã có được hiểu biết về những gì ông nhìn thấy, vì thị giác, tri giác và sự hiểu biết đã được đồng ý là cùng một sự việc tương tự.
Theaetetus: Vâng, chắc chắn.
Socrates: Nhưng người nào là người nhìn thấy và đã có được hiểu biết về sự vật việc ông đã thấy, nếu ông ta nhắm mắt không nhìn thấy nó nhưng nhớ lại. Phải vậy không?
Theaetetus: Vâng.
Socrates: Nhưng để nói “Ông ta không nhìn thấy” là để nói “Ông ta không biết, nếu “”thấy”là “biết”?
Theaetetus: Đúng.
Socrates: Khi đó, chúng ta có kết quả này, rằng người nào là người đã đi đến nhận biết một gì đó và vẫn còn nhớ lại nó, (nhưng) không biết nó vì ông ta không nhìn thấy nó? Và đó là những gì chúng ta đã nói tất sẽ là một sự vật việc xảy ra lạ thường nhất.
Theaetetus: Đó thì hoàn toàn đúng.
Socrates: Khi đó, xem dường chúng ta có được một kết quả không thể có được khi hiểu biết và tri giác được xác định với nhau?
Theaetetus: Nó xem dường giống thế.
Socrates: Sau đó, chúng ta tất đã phải nói rằng tri giác đó là một sự việc và hiểu biết là một sự việc khác?
Theaetetus: Vâng, tôi sợ như vậy.
Socrates: Sau đó hiểu biết gì? Chúng ta sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, có vẻ thế. Và cũng – bất cứ sự vật việc gì chúng ta suy nghĩ về, Theaetetus?
Theaetetus: Ông nói sao?
Socrates: Chúng ta xem dường như đang hành xử giống như một con gà chọi hèn kém, bỏ lý thuyết nhảy đi tắt và vội gáy trước khi chúng ta có được chiến thắng trên lý thuyết.
Theaetetus: Chúng ta làm việc đó thế nào?
Socrates: Chúng ta dường như nghiêng sang áp dụng những phương pháp của những người tranh luận chuyên nghiệp: chúng ta đã làm một thỏa thuận nhằm tới có được những từ trước sau đều phù hợp nhau; và bây giờ chúng ta cảm thấy tự mãn rằng chúng ta đã đánh bại lý thuyết bằng cách dùng một phương pháp thuộc loại này. Chúng ta tự xưng là những triết gia, không phải là những người tranh luận quán quân; và chúng ta không nhận ra rằng chúng ta đang làm đúng là những gì những ông bạn thông minh này làm.
Theaetetus: Tôi vẫn không hoàn toàn hiểu ông nói gì.
Socrates: Vâng, tôi sẽ cố gắng để giải thích những gì tôi có trong não thức ở chỗ này. Chúng ta đã đang tìm hiểu khả năng rằng một người sẽ không biết một gì đó mà ông đã học hỏi và ghi nhớ. Và chúng ta đã được thấy rằng một ai là người đã nhìn thấy một gì đó, và sau đó tự nhắm mắt, nhớ lại nhưng không nhìn thấy nó; và cho thấy rằng ông ta không biết sự vật việc ở chính ngay lúc ông ta nhớ lại nó. Chúng ta nói rằng sự việc này là không thể có được. Và do đó, câu chuyện về Protagoras đi đến một kết thúc quá sớm; của bạn cũng thế, câu chuyện của bạn về ấn định danh tính của hiểu biết và tri giác.
Theaetetus: Nó hiện ra thế.
Socrates: Nhưng tôi không nghĩ rằng điều này tất đã xảy ra, bạn tôi ơi, nếu người cha của câu chuyện kia vẫn còn sống. Ông tất sẽ tìm thấy rất nhiều những phương tiện để bảo vệ nó. Như tình trạng hiện giờ, nó là một đứa trẻ mồ côi chúng ta đang chà đạp trong bùn. Ngay cả những người Protagoras đã uỷ nhiệm làm những người bảo vệ che chở của nó cũng không sửa soạn đi đến cứu nguy cho nó; lấy thí dụ, Theodorus đây. Vì lợi ích của công lý, xem dường chính chúng ta sẽ phải đến cứu nguy. 
Theodorus: Tôi nghĩ rằng ông phải đến. Đó không là tôi, ông biết đấy, Socrates, nhưng là Callias, con trai của Hipponicus, [4] là người bảo vệ những di sản của Protagoras. Như chuyện đã xảy ra, tôi đã rất sớm hướng xa ra khỏi thảo luận trừu tượng sang hình học. Nhưng tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể cứu nguy đứa trẻ mồ côi. 
Socrates: Tốt, Theodorus. Bây giờ bạn có vui lòng đặt chú ý của bạn vào công việc cứu nguy này của tôi không – chút ít gì tôi có thể làm được đây? Vì người ta có thể bị đẩy vào làm những chấp nhận ngay cả còn gây nhiều hoang mang lo ngại hơn là chúng ta vừa làm, nếu người ta đã ít chú ý đến những từ ngữ mà chúng ta diễn tả những xác định và phủ định của chúng ta như chúng ta đã thường quen làm. Tôi có sẽ cho bạn biết điều này có thể xảy ra thế nào không? Hay tôi sẽ nói với Theaetetus?
Theodorus: Hãy cho cả hai chúng tôi, Socrates; nhưng cậu bé trẻ tuổi đã có trả lời hay hơn. Nếu có vướng sai lầm sẽ không là điều thiếu đàng hoàng quá đáng gì với cậu.
Socrates: Vâng, sau đó, đây là câu hỏi gây hoang mang lo ngại nhất của tất cả. Tôi nghĩ, nó là một gì đó như thế này, “Có thể có được không cho một ai là người biết một sự vật việc gì đó lại không biết sự vật việc này vốn ông biết?”
Theodorus: Chúng ta sẽ trả lời gì bây giờ, Theaetetus?
Theaetetus: Đó là không thể nào, tôi tất sẽ nghĩ.
Socrates: Nhưng đó thì không phải là không, nếu bạn sẽ đặt làm tiền đề rằng sự thấy là sự biết. Vì bạn sẽ làm gì khi một có vài đồng bạn liều lĩnh làm bạn “bị mắc kẹt trong lòng giếng”, như người ta thường nói, với một câu hỏi khiến bạn không có lối thoát: úp tay anh ta trên một mắt của bạn, anh ta hỏi bạn nếu bạn nhìn thấy chiếc áo choàng của anh với con mắt đã bị úp lên – bạn sẽ ứng phó thế nào với việc đó?
Theaetetus: Tôi sẽ nói rằng tôi không nhìn thấy nó với con mắt này, nhưng tôi nhìn thấy với con mắt kia.
Socrates: Như vậy bạn vừa nhìn thấy vừa không nhìn thấy cùng một sự vật cùng một lúc?
Theaetetus: Vâng, phải, trong cách thức loại thế đó, tôi thấy.
Socrates: “Đó không phải là câu hỏi tôi đang đặt cho bạn” anh ta sẽ nói, “Tôi đã không hỏi bạn theo cách nào nó đã xảy ra. Tôi đã hỏi bạn “Có phải nó xảy ra rằng bạn không biết những gì bạn biết không?” Bây giờ bạn xem dường là nhìn thấy những gì bạn không nhìn; và bạn đã thực sự thừa nhận rằng sự thấy là sự biết, và không thấy là không biết. Tôi để cho bạn rút ra kết luận của bạn.”
Theaetetus: Vâng, tôi rút ra một kết luận vốn mâu thuẫn với những giả định ban đầu của tôi.

Socrates: Và đó là loại sự việc có thể hơn một lần đã xảy ra với bạn, ông bạn tuyệt vời ơi. Nó có thể xảy ra nếu một người nào đó đã khăng khăng hỏi bạn liệu là điều có thể có được hay không để biết đôi khi rõ ràng và đôi khi lờ mờ; hay để biết ở gần với tầm tay và không từ một khoảng cách; hay để biết cùng một sự vật việc vừa sâu đậm và vừa yếu nhạt. Và có một triệu những câu hỏi khác mà một trong những người chạm trán đánh thuê của tranh luận có thể phục kích bạn, một khi bạn đã đưa lên ý kiến rằng hiểu biết và tri giác là cùng một sự vật việc tương tự như nhau. Ông sẽ nói lời mãnh liệt tấn công vào thính giác và khứu giác và những tri giác khác cùng loại đó; và sẽ tiếp tục phủ bác bạn, và không thả cho bạn đi cho đến khi bạn phải bị thán phục cảm kích, sững sờ trước sự khôn ngoan của người đó – đó là ‘câu trả lời cho nhiều nguyện ước’ – và đã có bản thân bạn trước sau hoàn toàn bị ông ta chiếm giữ. Sau đó, sau khi ông ta đã thuần hóa và trói buộc bạn, ông ta sẽ thả cho bạn tự do nhưng với một khoản tiền chuộc – bất cứ giá nào xem như thích hợp với cả hai bạn.
Nhưng có lẽ bạn sẽ hỏi, Protagoras tự mình sẽ đem lập luận gì đến giúp đỡ những đứa con của ông. Chúng ta có sẽ cố gắng phát biểu nó?
Theaetetus: Vâng, chắc chắn.

Socrates: Vâng, ông ta sẽ nói tất cả những sự vật việc mà chúng ta đang nói đến trong nỗ lực của chúng ta để bảo vệ ông; và sau đó, tôi có thể tưởng tượng, ông sẽ đi đến thách thức với chúng ta, và cũng chẳng trong tinh thần kính nể. Tôi có thể tưởng tượng ông ta nói: Ông Socrates đáng kính này đây – những gì ông đã làm là gây cho một chú bé sợ hãi, bằng cách hỏi chú ta có phải có thể có được rằng cùng một người sẽ ngay lập tức vừa nhớ lại và vừa không biết cùng một sự vật việc; và trong hoảng sợ chú bé đã trả lời “Không”, vì chú ta không thể nhìn thấy những gì sắp xảy ra, khi đó, theo Socrates, tiếng cười đã là phản lại tôi trong luận chứng. Bạn thì quá dễ dãi, Socrates. Lập trường đúng là thế này. Khi bạn đang xem xét bất kỳ một học thuyết nào của tôi bằng phương pháp của hỏi và đáp, nếu người được hỏi trả lời như bản thân tôi sẽ trả lời, và bắt được đã phạm sai lầm, khi đó tôi là người bị chứng minh là sai lầm; nhưng nếu câu trả lời của người ấy khác hơn với của tôi sẽ đem cho, khi đó người ấy là người đã chen sự sai lầm vào.

“Bây giờ, để bắt đầu, bạn có mong đợi một người nào đó đồng ý với bạn rằng một người có một trí nhớ hiện tại về một sự vật việc người ấy đã có kinh nghiệm trong quá khứ, đây với tư cách là một kinh nghiệm nhiều phần giống như kinh nghiệm lần đầu, trừ khi ông ta vẫn còn đương kinh nghiệm chúng? Điều đó thì rất xa với là đúng thực. Lại nữa, bạn có giả định rằng ông ta sẽ lưỡng lự để thú nhận rằng cùng một người vừa biết và không biết cùng một sự vật việc là điều có thể xảy ra được? Hoặc – nếu ông ta có những nghi ngại về sự việc này – bạn có mong đợi ông ta thừa nhận với bạn rằng con người, là người đang ở trong tiến trình để trở thành không–giống–như, thì cũng là một như người ấy trước khi tiến trình đã bắt đầu? Bạn có mong đợi ông ta ngay cả để nói về “người” chứ không phải là “những người”, quả thực không cần phải nói về một con số vô hạn của những người đi đến thành là này trong liên tục, sau khi giả định tiến trình trở thành không–giống–như này? Không phải rằng nếu chúng ta phải thực sự tiến hành mọi biện pháp phòng ngừa chống lại những giăng bẫy trong lời nói của lẫn nhau. Hãy cho thấy tinh thần nhiều hơn một chút, người bạn tốt của tôi ơi”, ông sẽ nói, “và tấn công vào chính phát biểu thực sự của tôi, và bác bỏ nó, nếu bạn có thể, bằng cách cho thấy rằng những tri giác của mỗi người đều không phải là những sự kiện [5] riêng của người ấy; hay rằng, nếu chúng là những sự kiện riêng của người ấy, không dẫn đến theo rằng sự vật việc vốn nó xem dường “trở thành”, nếu chúng ta có thể nói về sự là–có, hay “là” chỉ riêng cho chính người mà nó bày hiện ra với. Bạn tiếp tục nói chuyện về những con lợn và khỉ baboon; bạn cho thấy tâm lý của một con lợn của chính bạn, trong cách bạn đối ứng với những tác phẩm của tôi, và bạn thuyết phục người nghe của bạn đi theo thí dụ của bạn. Đó không phải là cách cư xử (đúng).

Tôi giữ vững lập trường của tôi về sự thật như tôi đã viết nó ra. Mỗi người chúng ta là thước đo của cả hai, vừa về những gì là, và vừa về những gì không là; nhưng có vô số những khác biệt giữa nhiều người vì chính chỉ lý do này, rằng những sự vật việc khác nhau vừa đều là, vừa bày hiện ra là những đối tượng khác nhau. Tôi chắc chắn không phủ nhận sự có mặt của cả hai; sự khôn ngoan và những người khôn ngoan: còn ngược lại là khác. Nhưng người mà tôi gọi là khôn ngoan là người có thể thay đổi những sự bày hiện ra – người trong bất kỳ trường hợp nào, trong đó những sự vật việc xấu là cả hai, vừa bày hiện ra và vừa là một (gì đó) xấu cho một chúng ta, hãy làm ra một thay đổi và làm những sự vật việc tốt đẹp bày hiện ra và là cho người ấy [6].

“Và tôi phải cầu xin bạn, lần này, đừng thu hẹp tấn công của bạn vào chữ viết của học thuyết của tôi. Bây giờ tôi sẽ làm nghĩa của nó rõ ràng hơn cho bạn. Thí dụ, tôi sẽ nhắc bạn về những gì chúng ta đã nói trước đây, cụ thể là, với người bệnh những sự vật người ấy ăn đều vừa bày hiện ra (đắng) và vừa là đắng, trong khi với người khỏe mạnh, chúng đều vừa bày hiện ra và vừa là ngược lại. Bây giờ những gì chúng ta phải làm thì không phải để khiến một của hai người này khôn ngoan hơn người kia – dẫu ngay cả đó là một điều không thể – cũng chẳng phải công việc của chúng ta là để tạo những lời kết buộc, (bằng cách) gọi người bị bệnh là thiếu hiểu biết vì sự phán đoán của ông ta, và người khỏe mạnh là khôn ngoan, vì ông này phán đoán khác biệt. Những gì chúng ta phải làm là tạo một sự thay đổi từ một này sang một kia, vì tình trạng kia thì tốt hơn. Trong giáo dục, cũng thế, những gì chúng ta phải làm là thay đổi một tình trạng tồi tệ hơn sang thành một tình trạng tốt hơn, chỉ có khác là trong khi người y sĩ mang lại sự thay đổi bằng cách dùng những loại thuốc, nhà giáo chuyên nghiệp [7] làm điều đó bằng cách dùng những lời nói. Những gì không bao giờ xảy ra là rằng một ai là người phán đoán những gì là sai, lại làm cho phán đoán những gì là đúng. Vì phán đoán những gì là không có, hay để phán đoán bất cứ gì khác hơn ngoài những gì một người đương lập tức có kinh nghiệm là điều không thể nào có thể xảy ra; và những gì một người đương lập tức có kinh nghiệm thì luôn luôn đúng. Điều này, theo ý kiến tôi, là những gì thực sự xảy ra: khi hồn của một người thì trong một trạng thái nguy hại, ông ta phán đoán mọi thứ tương tự như nó, nhưng khi cho ông ta một trạng thái vững chãi của hồn người khiến cho ông ta nghĩ về những sự vật việc khác biệt, những sự vật việc vốn là tốt đẹp. Trong trường hợp kể sau, những sự vật việc vốn bày hiện ra với ông ta là những gì một số người, những người vẫn còn đang ở giai đoạn sơ khai, gọi là “đúng thực”; quan điểm của tôi, tuy nhiên, đó là một loại (những sự vật việc) tốt hơn so với những loại (những sự vật việc) khác, nhưng không có cách nào đúng thực hơn.

“Cũng không phải, Socrates thân mến của tôi, nếu như tôi mộng tưởng để gợi ý rằng chúng ta có thể tìm kiếm sự khôn ngoan trong loài ếch. Tôi tìm kiếm sự khôn ngoan, nếu liên hệ với những cơ thể động vật, trong những y sĩ; liên hệ với cây cỏ sống, trong những người làm vườn – vì tôi hầu như sẵn sàng để chủ trương rằng những người làm vườn cũng vậy, khi họ tìm thấy một cây cỏ ốm yếu, đã tiến hành bằng cách làm cho nó được tốt lành và khỏe mạnh, đó là, những tri giác “đúng thực”, thay vì những tri giác xấu tệ. Tương tự như vậy, người chính trị gia khôn ngoan và hữu hiệu là người làm những sự vật việc bổ ích xem dường công chính cho một thành phố thay vì những điều nguy hại. Dẫu bất cứ gì trong bất kỳ thành phố nào được xem là công chính và đáng ngưỡng mộ thì là công chính và đáng ngưỡng mộ, trong thành phố đó và lâu dài cho đến chừng nào qui ước đó được tự duy trì; nhưng người khôn ngoan thay thế mỗi qui ước nguy hại bằng một (qui ước) bổ ích, làm cho nó vừa xem dường và vừa là công chính. Tương tự, người thày dạy học chuyên môn là người có thể giáo dục học sinh của mình theo những cách thức này là một người khôn ngoan, và xứng đáng với học phí cao họ trả cho ông.

Theo lối này, chúng ta có được khả năng để giữ lấy cả hai rằng một vài người thì khôn ngoan hơn những người khác, và cũng rằng không người nào phán đoán sự vật việc gì là sai. Và bạn cũng vậy, cho dù bạn thích hay không, cũng phải chịu nhận là một “đo lường”. Vì đây là giòng suy luận chúng ta phải nhận nếu như chúng ta định cứu vớt lý thuyết.

“Nếu bạn cảm thấy sẵn sàng để quay về từ bắt đầu, và tạo một trường hợp phản lại lý thuyết này, hãy cho chúng tôi nghe những phản bác của bạn đặt ra trong một luận chứng kết nối mạch lạc. Hoặc, nếu bạn thích phương pháp hỏi và đáp, hãy làm theo cách đó; cũng không có lý do để cố gắng né tránh phương pháp đó, quả thực một người thông minh cũng có thể chuộng nó hơn một bất kỳ nào khác. Tôi chỉ có cầu xin rằng bạn sẽ đồng ý làm theo điều kiện này: đừng có là không công bằng trong những câu hỏi của bạn. Nó là đỉnh cao của sự không công bằng thẳng thắn khiến một cá nhân tự xưng là người cẩn thận chăm sóc cho tốt lành đạo đức sẽ kiên định là không công bằng trong thảo luận. Tôi có ý nói sự không công bằng, trong liên hệ này, là hành vi của một ai là người không cẩn thận chăm sóc để giữ tranh chấp bất đồng tách biệt với thảo luận [8]; một ai là người đã quên rằng trong tranh chấp ông có thể vô trách nhiệm và dồn ngã đối thủ của mình thường xuyên như ông có thể, nhưng trong thảo luận, ông phải là nghiêm trang, ông lại phải tiếp tục giúp đối thủ của mình đứng vững chắc trên vị trí của người ấy, và chỉ ra cho người ấy chỉ những trượt chân do chính người ấy hay là do chính giới tri thức xã hội mà đây người ấy đã quen lui tới. Nếu ông tuân giữ sự phân biệt này, những ai là người liên kết với ông sẽ tự đổ lỗi cho chính họ vì sự nhầm lẫn của họ, và những khó khăn của họ, nhưng không phải ông. Họ sẽ tìm đến kết giao với bạn, và nghĩ bạn như một người bạn của họ; nhưng họ sẽ ghét giận chính họ, và họ sẽ ẩn náu, tìm nương tựa trong triết học, với hy vọng rằng qua đó họ có thể trở thành những con người khác, và vĩnh viễn loại bỏ được nhữngcon người mà họ đã từng là. Nhưng nếu bạn làm theo những thực hành phổ thông, và làm ngược lại, bạn sẽ có được những kết quả ngược lại. Thay vì những triết gia, bạn sẽ làm cho đồng hành của bạn phát triển thành những kẻ thù của triết học.
“Vì vậy, nếu bạn nghe theo lời khuyên của tôi, như tôi đã nói trước đây, bạn sẽ ngồi xuống với chúng tôi mà không có ý định xấu hay thù địch, nhưng trong một tinh thần thân ái. Bạn sẽ cố gắng chân thực để tìm ra những ý nghĩa của chúng tôi là khi chúng tôi duy trì (a) rằng tất cả mọi sự vật việc đều đang trong chuyển động và (b) đối với mỗi cá nhân và mỗi thành phố, những sự vật việc là những gì chúng xem dường bày ra với họ như chúng là. Và trên cơ sở này, bạn sẽ tìm hiểu xem hiểu biết và tri giác có là cùng một sự vật việc tương tự hay những sự vật việc khác nhau. Nhưng bạn sẽ không tiến hành như bạn đã vừa làm mới đây. Bạn sẽ không căn cứ lập luận của bạn trên việc sử dụng và thói quen của ngôn ngữ; bạn sẽ không thực hiện theo những thực hành của hầu hết những người, là người kéo những từ ngữ lối này sang lối kia, tuỳ theo thích thú của họ, vì vậy gây mọi khó khăn có thể tưởng tượng được cho mỗi lẫn nhau.”

Vâng, Theodorus, đây là đóng góp của tôi để cứu nguy cho người bạn của bạn – tốt nhất tôi có thể làm, và đó là đủ để gọi là ít ỏi với nguồn lực không nhiều của tôi. Nếu chính ông ta còn sống, tất ông đã đến cứu nguy những con của mình trong một phong cách vĩ đại hơn.
Theodorus: Đó phải là một câu nói đùa, Socrates. Đó là một cứu chữa rất hăng hái.
Socrates: Bạn là người tốt bụng tử tế, bạn tôi ơi. Bây giờ, nói cho tôi nghe, có phải bạn đã ghi nhận rằng Protagoras đã phàn nàn về chúng ta, trong bài phát biểu mà chúng ta vừa nghe, vì đã phân giải những luận chứng của chúng ta với một chú bé và dùng sự lo lắng của đứa trẻ như một vũ khí chống lại ý tưởng của ông ta? Và ông ta đã xem thường thế nào phương pháp lập luận của chúng ta như đơn thuần là một trò chơi thú vị, và ông đã nghiêm trọng thế nào khi xác định chủ trương “đo lường của tất cả những sự vật việc” của ông ta, và ra lệnh chúng ta phải nghiêm trang khi chúng ta giải quyết với lý thuyết của ông ta?
Theodorus: Vâng, tất nhiên tôi ghi nhận điều đó, Socrates.
Socrates: Sau đó, bạn có nghĩ rằng chúng ta nên tuân theo mệnh lệnh của ông ta?
Theodorus: Hầu như chắc chắn, tôi có.
Socrates: Sau đó, hãy nhìn vào những người có mặt. Họ đều tất cả là những trẻ em trừ bạn. Vì vậy, nếu chúng ta tuân theo Protagoras, đó là bạn và tôi là những người phải là nghiêm trang về lý thuyết của ông ta. Đó là bạn và tôi là những người phải đặt câu hỏi và trả lời với nhau. Khi đó, ông ta sẽ không có điều này chống lại chúng ta, dẫu ở mức nào, rằng chúng ta xoay việc phê bình về triết học của ông ta sang thành trò chơi thể thao với những cậu bé.
Theodorus: Tốt, nhưng không phải là Theaetetus của chúng ta có khả năng để bám sát sự tra xét một lý thuyết tốt hơn nhiều một ông già với một chùm râu dài?
Socrates: Nhưng không tốt hơn bạn, Theodorus. Đừng tiếp tục tưởng tượng rằng đó là công việc của tôi để căng vặn mọi sợi dây thần kinh nhằm bảo vệ người bạn quá cố của bạn, trong khi bạn không làm gì cả. Nhưng đến đây, Theodorus rất tốt của tôi, đến đây đi một chặng ngắn với tôi. Đi với tôi dẫu thế nào chăng nữa, đến khi chúng ta xem liệu không biết trong những câu hỏi về những chứng minh hình học, thực sự nó là bạn là người sẽ là sự đo lường, hay có phải tất cả mọi người đều là cũng đủ khả năng với chính họ, cũng như bạn trong khoa thiên văn học và tất cả những ngành khoa học khác, trong chúng bạn đã làm nên tên tuổi của bạn.

[169a]
Theodorus: Socrates, không là điều dễ dàng để một ai là người đã ngồi xuống cạnh bạn rồi từ chối, không nói chuyện. Đó đã tất cả là vô lý lúc nãy đây, khi tôi đã giả vờ rằng bạn sẽ để cho tôi mặc áo khoác của tôi, và không dùng đến ép buộc như những người Sparta. 




Lê Dọn Bàn tạm dịch – bản nháp thứ nhất
(Dec/2015)





[1] [Nghi lễ này (của những người Hellas) gọi là amphidromia, diễn ra một vài ngày sau khi đứa bé ra đời. Sau một vài nghi lễ tẩy rửa, trước mặt mọi người trong nhà, người vú nuôi nhanh chóng bế đứa trẻ đi qua lại trước bếp lửa hay lò sưởi của gia đình, như thế như để giới thiệu đứa bé với tất cả gia đình và những thần linh của gia đình. Dịp này, cũng là lúc người cha quyết định nếu giữ nuôi hay bỏ đứa bé, đôi khi, có lẽ đứa bé cũng được đặt tên. Buổi tối cả gia đình ăn tiệc mừng, thức ăn đặc biệt là những loài động vật biển có vỏ cứng (sò ốc, tôm cua )]
[2] [Sự Thật : ở đây hiển nhiên là nhan đề, hay phần của nhan đề, tập sách Truth của Protagoras.] Plato nhắc và gọi tên tập sách của Protagoras là Alêtheia (Sự Thật); ngày nay chỉ còn những mảnh rời, chép hay nhắc những câu trong tập sách này.
[3] [một dẫn nhắc, liên quan đến một tuyên bố rất nổi tiếng của Protagoras (Diag, Laert. 9.51): “Về những vị gót, tôi không có khả năng để biết liệu họ có hiện hữu hay không hiện hữu, hay về hình dạng họ giống những gì; vì có nhiều những cản trở với sự hiểu biết, sự mù mờ khó hiểu về chủ đề và sự ngắn ngủi của đời người”.]
[4] [Hipponicus: một người Athens giàu có, nổi tiếng với sự tài trợ của ông với những sophist: “một người đã tiêu nhiều tiền cho những sophist hơn tất cả mọi người khác gộp lại” (Apology 20a). Thảo luận của Plato trong Protagoras diễn ra trong nhà ông này, nơi Protagoras và những người khách sophist đang cư ngụ.]
[5] event: một gi đó xảy ra
[6] bản Fowler hơi khác: “For I maintain that the truth is as I have written; each one of us is the measure of the things that are and those that are not; but each person differs immeasurably from every other in just this, that to one person some things appear and are, and to another person other things. And I do not by any means say that wisdom and the wise man do not exist; on the contrary, I say that if bad things appear and are to any one of us, precisely that man is wise who causes a change and makes good things appear and be to him”. [166e]
“Tôi chủ trương rằng sự thật thì như tôi đã viết; mỗi chúng ta là thước đo của những sự vật việc vốn chúng là và của những gì vốn chúng không là; nhưng với mỗi cá nhân đều khác với mọi người khác đến không đo lường nổi, trong đúng chỉ điều này, rằng đối với một cá nhân vài những sự vật việc bày ra bên ngoài và đều thực là, và với một cá nhân khác (nó bày ra bên ngoài và đều thực là) những sự vật việc khác. Và tôi hoàn toàn không có ý nói rằng sự khôn ngoan và những người khôn ngoan là không có; ngược lại là khác, tôi nói rằng nếu sự vật việc xấu bày hiện ra và là có (thực) cho bất kỳ một ai trong chúng ta, đích thực một người là khôn ngoan là người gây nên một thay đổi và làm cho những sự vật việc tốt bày hiện ra và là có (thực) cho anh ta.”
[7] the sophist
[8] không phân biệt giữa cố gắng tranh giành hơn thua những điểm nhỏ nhặt và tiếp tục tiến hành toàn bộ một tranh luận thực sự.