Huyễn Tưởng Gót
Richard Dawkins
(The God Delusion)
(tiếp theo ...)
Chương 9 (tiếp theo)
Nhũng lạm Ngược đãi Thể xác và Tâm trí
Ngày nay, nay, nhũng lạm ngược đãi trẻ em của giới thày chăn chiên có nghĩa là nhũng lạm về tình dục, và ở bắt đầu, tôi cảm thấy buộc phải đưa toàn bộ vấn đề nhũng lạm tình dục vào tỉ lệ tương xứng và xong xuôi cho khỏi vướng lối. Có những người khác đã ghi nhận rằng chúng ta sống trong một thời có tâm lý quá căng thẳng đến mất kềm chế đối với tệ nạn nhiễu loạn tính dục có đối tượng là trẻ em, một tâm lý bầy đàn của đám đông hỗn loạn, gợi nhắc đến những cuộc truy lùng “phù thủy” năm 1692 ở Salem. Tháng 7/2000, tờ News of the World, đã được tôn lên rộng rãi trong cạnh tranh ngang ngửa như là tờ báo kinh tởm nhất nước Anh, đã tổ chức một chiến dịch “nêu tên và làm nhục”, và đã dừng lại chỉ thiếu một bước nữa là đi đến việc kích động những người tự dành pháp luật vào tay mình, để hướng bạo động trực tiếp chống lại những kẻ có khuynh hướng tâm lý ham muốn tình dục với trẻ em. Nhà của một y sĩ chuyên khoa nhi đồng cho bệnh viện đã bị những cuồng tín tấn công, họ không hiểu biết được khác biệt giữa một y sĩ nhi khoa và một kẻ có khuynh hướng ham muốn tình dục với trẻ em [1]. Tâm lý quá căng thẳng của đám đông hỗn loạn với những kẻ mắc bệnh ấu dâm, đã đạt đến những tỷ lệ của những bệnh dịch, và đã đẩy những người làm cha mẹ tới sự hoảng loạn. Những (trẻ em như) Just William của ngày nay, những Huck Finn của ngày nay, những Swallow và những Amazon của ngày nay [2] đều bị tước mất quyền tự do đi lang thang, vốn đã là một trong những thú vui của tuổi thơ ở những thời trước (trong khi, như trái ngược với nhận hiểu, nguy cơ thực tế của nhũng lạm về tình dục thời đó thì có lẽ không kém hơn ngày nay).
Richard Dawkins
(The God Delusion)
(tiếp theo ...)
Chương 9 (tiếp theo)
Nhũng lạm Ngược đãi Thể xác và Tâm trí
Ngày nay, nay, nhũng lạm ngược đãi trẻ em của giới thày chăn chiên có nghĩa là nhũng lạm về tình dục, và ở bắt đầu, tôi cảm thấy buộc phải đưa toàn bộ vấn đề nhũng lạm tình dục vào tỉ lệ tương xứng và xong xuôi cho khỏi vướng lối. Có những người khác đã ghi nhận rằng chúng ta sống trong một thời có tâm lý quá căng thẳng đến mất kềm chế đối với tệ nạn nhiễu loạn tính dục có đối tượng là trẻ em, một tâm lý bầy đàn của đám đông hỗn loạn, gợi nhắc đến những cuộc truy lùng “phù thủy” năm 1692 ở Salem. Tháng 7/2000, tờ News of the World, đã được tôn lên rộng rãi trong cạnh tranh ngang ngửa như là tờ báo kinh tởm nhất nước Anh, đã tổ chức một chiến dịch “nêu tên và làm nhục”, và đã dừng lại chỉ thiếu một bước nữa là đi đến việc kích động những người tự dành pháp luật vào tay mình, để hướng bạo động trực tiếp chống lại những kẻ có khuynh hướng tâm lý ham muốn tình dục với trẻ em. Nhà của một y sĩ chuyên khoa nhi đồng cho bệnh viện đã bị những cuồng tín tấn công, họ không hiểu biết được khác biệt giữa một y sĩ nhi khoa và một kẻ có khuynh hướng ham muốn tình dục với trẻ em [1]. Tâm lý quá căng thẳng của đám đông hỗn loạn với những kẻ mắc bệnh ấu dâm, đã đạt đến những tỷ lệ của những bệnh dịch, và đã đẩy những người làm cha mẹ tới sự hoảng loạn. Những (trẻ em như) Just William của ngày nay, những Huck Finn của ngày nay, những Swallow và những Amazon của ngày nay [2] đều bị tước mất quyền tự do đi lang thang, vốn đã là một trong những thú vui của tuổi thơ ở những thời trước (trong khi, như trái ngược với nhận hiểu, nguy cơ thực tế của nhũng lạm về tình dục thời đó thì có lẽ không kém hơn ngày nay).
Để công
bằng với tờ News of the World, thời
điểm khi nó mở chiến dịch, những cuồng nộ giận dữ đã do một vụ giết người thực
sự kinh hoàng đánh thức, với nạn nhân là một em bé gái tám tuổi, bị bắt cóc ở
Sussex. Tuy nhiên, đó rõ ràng là bất công để mang đến một báo thù, vốn phù hợp
chỉ với một thiểu số rất nhỏ những kẻ có dâm tính và cũng là kẻ giết người, cho
tất cả những kẻ chỉ có khuynh hướng ham muốn tình dục với trẻ em. Tất cả ba trường
nội trú tôi đã theo học, đều có những thày giáo có tình cảm với những em trai
nhỏ vượt quá những giới hạn thích đáng. Quả thực đó là đáng chê trách. Tuy
nhiên nếu năm mươi năm sau, họ bị những kẻ có tâm lý căng thẳng, hoặc luật sư
săn đuổi, xem họ như không khác hơn những kẻ giết trẻ em, tôi đã cảm thấy bắt
buộc để đến biện hộ cho họ, ngay cả như nạn nhân của một trong số họ (một kinh
nghiệm ngượng ngùng, nhưng dẫu sao vô hại).
Hội Nhà
thờ Catô Lamã đã phải gánh một phần lớn nặng về những nhục nhã như vậy, trở
ngược về trước. Tôi không thích Hội nhà thờ Catô Lamã với những lý do tất cả
thuộc nhiều loại khác nhau. Nhưng tôi còn không thích sự bất công nhiều hơn, và
tôi không thể không tự hỏi phải chăng một tổ chức như vầy đã bị vẽ thành ác quỉ
đáng tởm một cách không công bằng từ vấn đề này, đặc biệt là ở Ireland và Mỹ.
Tôi giả sử công chúng đã đổ thêm một vài oán giận xuống từ sự đạo đức giả của
những thày chăn chiên, vốn sinh sống chuyên nghề của họ chủ yếu dành trọn vào sự
khơi dậy cảm xúc phạm tội, về “tội lỗi”. Sau đó, có việc lạm dụng sự tin cậy từ
một khuôn mặt thuộc giới uy quyền, những người mà những trẻ em đã sớm được dạy
dỗ phải tôn kính từ thuở còn thơ. Những oán giận đổ thêm vào như vậy, nên làm
chúng ta tất cả phải cẩn thận, đừng phán xét vội vàng. Chúng ta cần phải nhận
biết dè chừng sức mạnh đáng kể của não thức để pha trộn xào nấu sai lạc thành
những kỷ niệm giả tạo, đặc biệt là khi được – những nhà trị liệu tâm lý không
màng tới đạo đức và những luật sư cãi thuê lấy tiền – tiếp tay. Nhà tâm lý học
Elizabeth Loftus cho thấy đã có can đảm lớn, trước những chú tâm gắn kèm đầy
thù hận, trong việc chứng minh là đã dễ dàng như thế nào để người ta pha trộn
xào nấu những ký ức, dẫu chúng là hoàn toàn giả tạo, nhưng dường như, với nạn
nhân, mỗi mảnh kỷ niệm của nó như thật là những ký ức sống thực [3].
Điều này thì hết sức phản-trực giác, khiến lời khai sai lầm nhưng chân thành của
nhân chứng có thể dễ dàng ảnh hưởng tới phán xét, xoay chuyển bồi thẩm đoàn.