(Πρωταγόρας)
Plato (Πλάτων, Plátōn,
428/427– 348/347 TCN)
[328d]
Protagoras kết
thúc biểu diễn điêu luyện của ông ở đây và đã ngưng nói. Tôi đã mê mẩn và chỉ
(biết) nhìn ông một đỗi lâu như thể ông sẽ còn nói thêm. Tôi vẫn còn náo nức để
lắng nghe, nhưng khi tôi trông thấy rằng ông đã ngừng thực sự, tôi đã tự chấn
tĩnh, nhìn Hippocrates, và đã chỉ vừa đủ gượng để nói: “Người con của
Apollodorus, tôi thật biết ơn bạn biết bao, vì đề nghị của bạn rằng tôi hãy đến
đây. Thật là tuyệt vời để được nghe từ Protagoras những gì tôi đã vừa nghe. Trước
đây, tôi đã từng nghĩ là không có sự thực hành nào của con người về ứng xử qua
đó sự tốt lành trở nên (điều) tốt lành, nhưng bây giờ tôi được thuyết phục rằng
có [1],
chỉ trừ một chướng ngại nhỏ vốn Protagoras rồi sẽ giải thích để gạt đi, tôi chắc
chắn thế, vì ông đã giải thích để gạt đi quá nhiều rồi. Bây giờ, bạn có thể
nghe một bài nói chuyện tương tự như thế này từ Pericles, hay từ một vài nhà
hùng biện thành thạo khác, nếu bạn xảy ra có mặt khi một ai trong số họ đang
nói về đề tài này.