Wednesday, February 15, 2012

Emily Dickinson - Vệt nắng chiều đông


Vệt nắng chiều đông

There's a certain slant of light
Emily Dickinson (1830-1886)






There’s a certain slant of light,
On winter afternoons,
That oppresses, like the weight
Of cathedral tunes.

Heavenly hurt it gives us;
We can find no scar,
But internal difference
Where the meanings are.

None may teach it anything,
‘Tis the seal, despair,-
An imperial affliction
Sent us of the air.

When it comes, the landscape listens,
Shadows hold their breath;
When it goes, ‘t is like the distance
On the look of death.


Tạm dịch:

Một vệt nắng nào đó,
Chiếu hắt trong chiều đông,
Nó đè nặng, nghẹn uất
Như điệu nhà thờ ngân.

Đòn đau chất ngất quất;
Không thấy sẹo ngoài da,
Có chăng nỗi thương tổn
Giữa lòng tìm may ra.

Không gì để cố hiểu,
Tuyệt vọng – triện đã đóng, -
Thống khổ trên cao giáng xuống
Qua khí trời quanh ta.

Nó đến, cảnh vật lặng nghe,
Bóng tối thành nín thở;
Nó đi, giống hướng nhìn xa
Từ mắt người đã chết.

Lê Dọn Bàn tạm dịch



Vệt nắng chiều đông

1.
Trước những người chết vì nạn dịch hạch, khủng khiếp, và những thống khổ với những người bệnh và những người thân của họ. Dickinson uất nghẹn với một gót, nếu có như vẫn nói; tại sao đã để cho bệnh dịch xảy ra, đã để cho quá nhiều người vô tội, quanh bà, chết đau đớn.
Dickinson đã mất niềm tin vào Gót, và như ở đây, bà thống trách – nếu có một gót nào đó, những tai ương khổ đau của con người.
Vấn nạn về tà ác (The problem of evil) – Những câu hỏi – đặt ra từ ngàn xưa – nhưng cho đến nay vẫn không thể trả lời được, trước giả định về hiện hữu của một đấng sáng tạo tốt lành và quyền năng – những câu hỏi – loại của Epicurus - đã đẩy rất nhiều người, như Dickinson của chúng ta; trước sau đi đến đối diện và cuối cùng nhận lấy sự thực đơn giản – không có Gót.

2.
Im lặng, tuyệt vọng, thống khổ và cái chết đang rình rập quanh đây – thế nên, lời hứa về một thiên đường nhưng đâu đó mờ ảo ở ngoài trần gian đầy khổ đau này, của một “người cha” ác độc cũng đâu đó đứng ngoài không gian và cả thời gian này! Như một vệt nắng chiều đông – tia sáng mù lòa đó không đem sự sống, theo với niềm tin vẫn rao giảng, nhưng đem cái chết, đem tai họa giáng xuống nhân gian.

Còn cái nhìn nào xa hơn cái nhìn lạnh tanh của kẻ đã chết, hướng về cõi hứa, nhưng chốn đó chỉ là ảo tưởng, nên cái nhìn xa đến không cùng.

Lê Dọn Bàn tạm dịch - bản nháp thứ nhất
(Feb/2012)
(Còn tiếp)
http://chuyendaudau.blogspot.com/
http://chuyendaudau.wordpress.com