Friday, September 9, 2011

William Shakespeare - Sonnet 18




SONNET 18
William Shakespeare







Sonnet  XVIII


Tôi sánh bạn với một ngày hè được không?
Bạn yêu kiều hơn và thủchung hơn
Gió bạo rung những nụ hoa yêu dấu tháng Năm
Và mùa hè thật quá sức ngắn:

Đôi khi mặt trời  quá chói sáng,
Hoặc thường lẩn sau đám mây;
Và tất cả mọi thứ đẹp đẽ, đôi khi vẻ đẹp của nó suy tàn,
Vì bất hạnh hay vì thiên nhiên sai đường lệch lối;

Nhưng mùa hè vĩnh cửu của bạn sẽ không phai,
Cũng sẽ chẳng mất đi vẻ đẹp bạn có;
Cái Chết rồi cũng không kéo được bạn lang thang trong bóng tối của nó,
Vì trong câu thơ muôn đời của tôi bạn sẽ sống mãi.

Chừng nào người còn thở hay mắt còn nhìn,
Chừng ấy bài thơ này sống, và bài thơ này cho bạn sự sống.

William Shakespeare
LDB tạm dịch




(Shall I compare thee to a summer's day?
Thou art more lovely and more temperate:
Rough winds do shake the darling buds of May,
And summer's lease hath all too short a date:
Sometime too hot the eye of heaven shines,
And often is his gold complexion dimm'd;
And every fair from fair sometime declines,
By chance or nature's changing course untrimm'd;
But thy eternal summer shall not fade
Nor lose possession of that fair thou owest;
Nor shall Death brag thou wander'st in his shade,
When in eternal lines to time thou growest:
So long as men can breathe or eyes can see,
So long lives this and this gives life to thee.)




1.
Sonnet 18 được biết nhiều nhất và cũng được yêu thích trong tất cả 154 sonnets của William Shakespeare.  Đây là một trong những bài đơn giản nhất về ngôn ngữ và chủ ý. Sự vững chãi của tình yêu và sức mạnh của nó là đối tượng của bài thơ, và thực sự, làm chính bài thơ thành bất tử.

(Gần như các học giả đều đồng ý - tình yêu nhà thơ nói trong bài - là với một thanh niên trẻ trong các sonnets 1-126.)

Tình yêu đem thơ đến cho đời, và thơ bất tử nên tình yêu cũng được bất tử.
Cái Chết không “kéo được bạn lang thang trong bóng tối của nó”, nhưng Thơ – “trong câu thơ muôn đời của tôi” - sẽ kéo được bạn, và làm – “bạn sẽ sống mãi”.


2.
Thực sự, “tình yêu” nào được đem dâng tặng cho “người”?. Chúng ta không biết gì về đối tượng. Bài thơ này thực không viết để ca ngợi một người yêu, nhưng để ca ngợi chính nó:

Chừng nào người còn thở hay mắt còn nhìn,
Chừng ấy bài thơ này sống,
Còn:
và bài thơ này cho bạn sự sống
là phụ, thứ yếu.

Lê Dọn Bàn tạm dịch - bản nháp thứ nhất
(Sep/2011)
(Còn tiếp...)
http://chuyendaudau.blogspot.com/
http://chuyendaudau.wordpress.com