Friday, August 26, 2011

Charles Baudelaire - Harmonie du soir


Hòa âm chiều

Harmonie du soir
Charles Baudelaire








Đây đến lúc trên cuống mềm run rẩy
Mỗi đóa hoa tỏa hương như một bình trầm;
Trong không khí chiều quay những thanh và âm;
Điệu luân vũ sầu nhớ và héo hon chóng mặt!

Mỗi đóa hoa tỏa hương như một bình trầm;
Tiếng vĩ cầm rung tựa một trái tim thống khổ;
Điệu luân vũ sầu nhớ và héo hon chóng mặt!
Trời buồn và đẹp giống một đài lớn thờ Chúa.

Tiếng vĩ cầm rung tựa một trái tim thống khổ,
Trái tim dịu dàng, ghét hư vô bao la và đen tối!
Trời buồn và đẹp giống một đài lớn thờ Chúa;
Mặt trời chết đuối trong máu nó đông cứng.

Trái tim dịu dàng, ghét hư vô bao la và đen tối,
Từ quá khứ long lanh thu nhận trọn dấu tích!
Mặt trời chết đuối trong máu nó đông cứng …
Kỷ niệm em trong tôi sáng như một hình thánh thể!

Charles Baudelaire (1821-1867)
Les Fleurs du mal (1857)
Lê Dọn Bàn đọc – tạm dịch, bản nháp thứ nhất 


(Harmonie du soir
Voici venir les temps où vibrant sur sa tige
Chaque fleur s'évapore ainsi qu'un encensoir;
Les sons et les parfums tournent dans l'air du soir;
Valse mélancolique et langoureux vertige!

Chaque fleur s'évapore ainsi qu'un encensoir;
Le violon frémit comme un coeur qu'on afflige;
Valse mélancolique et langoureux vertige!
Le ciel est triste et beau comme un grand reposoir.

Le violon frémit comme un coeur qu'on afflige,
Un coeur tendre, qui hait le néant vaste et noir!
Le ciel est triste et beau comme un grand reposoir;
Le soleil s'est noyé dans son sang qui se fige.

Un coeur tendre, qui hait le néant vaste et noir,
Du passé lumineux recueille tout vestige!
Le soleil s'est noyé dans son sang qui se fige...
Ton souvenir en moi luit comme un ostensoir!)



Chiều ngoài trời hay trong một nhà thờ? Hay chiều xuống trong tôi như xuống một giáo đường?
Hoa dâng hương đời hay bình hương (encensoirtrong nhà thờ đong đưa tỏa khói trầm.
Tiếng vĩ cầm hay tiếng nhạc lễ chiều xoáy trong không gian,
Mặt trời chết đuối trong đám mây loang máu ở cuối trời xa, hay đài thờ Christ nhuốm máu ở cuối thánh đường này?

Tất cả Buồn và Đẹp giáng xuống một tấm lòng sợ khoảng trống bao la và tối đen.
Chiều hay nhà thờ - mặt trời chết đuối hay Chúa quằn quại trên đài thờ (reposoir) - Quá khứ như thánh tích, và kỷ niệm từ em thắp sáng trong tôi như một khung hình thánh thể (ostensoir) vẫn giương cao trước các tín đồ kính cẩn quì xuống. 
Tôi quì trước thánh tích, hay tôi quì trước em quá khứ?

Câu hai và bốn của mỗi stanza lập lại thành câu một và ba ở stanza kế tiếp – trừ stanza cuối cùng, trong đó câu hai và bốn của stanza liền trước nay thành câu một và ba – (thể thơ pantoum)

Hình ảnh và nhạc điệu - Hòa âm trong và ngoài, phàm tục và linh thiêng, quá khứ và hiện tại,
Giáo đường tôi thờ Em kỷ niệm – kỷ niệm Em như khung hình thánh thể sáng ngời.


Lê Dọn Bàn đọc – tạm dịch, bản nháp thứ nhất 
(Aug/2011)